Phụng Vụ Thánh Lễ

CHÚA NHẬT 2 MÙA CHAY NĂM A.

BÀI ĐỌC I: St 12, 1-4a

“Abraham, người cha Dân Chúa, được kêu gọi”.

Bài trích sách Sáng Thế.

Khi ấy, Chúa phán cùng Abram rằng: “Ngươi hãy từ bỏ quê hương, họ hàng và nhà cửa cha ngươi mà đi đến xứ Ta chỉ cho. Ta sẽ làm cho ngươi nên một dân lớn, Ta sẽ ban phúc cho ngươi, cùng làm vinh danh ngươi, ngươi sẽ được diễm phúc. Ta sẽ ban phúc cho ai chúc phúc ngươi, và chúc dữ cho ai chúc dữ ngươi. Mọi dân tộc trên mặt đất sẽ nhờ ngươi mà được diễm phúc”. Abram liền ra đi, như lời Thiên Chúa phán dạy.

Ðó là lời Chúa.

ĐÁP CA: Tv 32, 4-5. 18-19. 20 và 22

Ðáp: Lạy Chúa, xin tỏ lòng từ bi Chúa cho chúng con, theo như chúng con tin cậy ở nơi Ngài (c. 22).

1) Lời Chúa là lời chân chính, bao việc Chúa làm đều đáng cậy tin. Chúa yêu chuộng điều công minh chính trực, địa cầu đầy ân sủng Chúa.

2) Kìa Chúa để mắt coi những kẻ kính sợ Ngài, nhìn xem những ai cậy trông ân sủng của Ngài, để cứu gỡ họ khỏi tay thần chết và nuôi dưỡng họ trong cảnh cơ hàn.

3) Linh hồn chúng tôi mong đợi Chúa: chính Ngài là Ðấng phù trợ và che chở chúng tôi. Lạy Chúa, xin tỏ lòng từ bi Chúa cho chúng con, theo như chúng con tin cậy ở nơi Ngài.

BÀI ĐỌC II: 2 Tm 1, 8b-10

“Thiên Chúa kêu gọi và chiếu soi chúng ta”.

Bài trích thư thứ hai của Thánh Phaolô Tông đồ gửi cho Timôthêu.

Con thân mến, con hãy đồng lao cộng tác với Cha vì Tin Mừng, nhờ quyền lực của Thiên Chúa, Ðấng giải thoát và kêu mời chúng ta bằng ơn thiên triệu thánh của Người, không phải do công việc chúng ta làm, mà là do sự dự định và ân sủng đã ban cho chúng ta từ trước muôn đời trong Ðức Giêsu Kitô, nhưng bây giờ mới tỏ bày bằng sự xuất hiện của Ðức Giêsu Kitô, Ðấng Cứu Chuộc chúng ta, Người đã dùng Tin Mừng tiêu diệt sự chết và chiếu soi sự sống, và sự không hư nát được tỏ rạng.

Ðó là lời Chúa.

Câu Xướng Trước Phúc Âm: Mt 17, 5

Từ trong đám mây sáng chói, có tiếng Chúa Cha phán rằng: “Ðây là Con Ta yêu dấu, các ngươi hãy nghe lời Người”.

PHÚC ÂM: Mt 17, 1-9

“Mặt Người chiếu sáng như mặt trời”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi ấy, Chúa Giêsu đã gọi Phêrô, Giacôbê và Gioan là em ông này, và Người đưa các ông tới chỗ riêng biệt trên núi cao. Người biến hình trước mặt các ông: mặt Người chiếu sáng như mặt trời, áo Người trở nên trắng như tuyết. Và đây Môsê và Êlia hiện ra, và đàm đạo với Người.

Bấy giờ ông Phêrô lên tiếng, thưa Chúa Giêsu rằng: “Lạy Thầy, chúng con được ở đây thì tốt lắm. Nếu Thầy ưng, chúng con xin làm ba lều, một cho Thầy, một cho Môsê, và một cho Êlia”.

Lúc ông còn đang nói, thì có một đám mây sáng bao phủ các Ngài, và có tiếng từ trong đám mây phán rằng: “Ðây là Con Ta yêu dấu rất đẹp lòng Ta, các ngươi hãy nghe lời Người”. Nghe thấy vậy, các môn đệ ngã sấp xuống, và hết sức sợ hãi. Bấy giờ Chúa Giêsu đến gần, động đến các ông và bảo: “Các con hãy đứng dậy, đừng sợ”. Ngước mắt lên, các ông thấy chẳng còn ai, trừ ra một mình Chúa Giêsu.

Và trong lúc từ trên núi đi xuống, Chúa Giêsu đã ra lệnh cho các ông rằng: “Các con không được nói với ai về việc đã thấy, cho tới khi Con Người từ cõi chết sống lại”.

Đó là lời Chúa.

1.  Người biến đổi hình dạng–‘Manna’

Suy Niệm

Trong các hình ảnh người ta vẽ Đức Giêsu,

ta thường thấy Ngài có vòng hào quang trên đầu.

Thật ra Con Thiên Chúa đã nên giống chúng ta.

Ngài mang khuôn mặt bình thường như ta.

Chính nơi khuôn mặt này mà ta thấy Thiên Chúa.

“Ai thấy Ta là thấy Cha” (Ga 14,9).

Khuôn mặt con người có thể phản ánh khuôn mặt Thiên Chúa.

Nơi khuôn mặt Đức Giêsu, khuôn mặt như mọi người,

ta có thể gặp thấy Thiên Chúa vô hình,

Đấng ngàn trùng thánh thiện và vô cùng siêu việt.

Ba môn đệ đã quá quen với khuôn mặt Thầy Giêsu,

khuôn mặt dãi dầu mưa nắng vì sứ vụ,

khuôn mặt chan chứa mọi thứ tình cảm của con người.

Chính vì thế họ ngây ngất hạnh phúc

khi thấy khuôn mặt ấy rực sáng vinh quang.

Họ muốn dựng lều để ở lại tận hưởng.

Tiếng từ đám mây phán ra như một lời giới thiệu và nhắn nhủ:

“Đây là Con yêu dấu của Ta, Ta hài lòng về Người,

các ngươi hãy vâng nghe lời Người.”

Thầy Giêsu vừa là Con, vừa là Người Tôi Trung (Is 42,1),

vừa là vị ngôn sứ đã từng được Môsê loan báo (Đnl 18,15).

Phêrô không quên được kỷ niệm độc đáo này.

Ông viết: “Chúng tôi đã được thấy tận mắt vẻ uy phong lẫm liệt của Người…

Chúng tôi đã nghe thấy tiếng từ trời phán ra

khi chúng tôi ở trên núi thánh với Người” (2Pr 1,16-18).

Đức Giêsu được biến hình sau khi chấp nhận cuộc khổ nạn,

sau khi thắng được cơn cám dỗ của Phêrô (Mt 16,23),

và kiên quyết đi trên con đường Cha muốn.

Biến hình là một bừng sáng ngắn ngủi, bất ngờ,

báo trước vinh quang phục sinh sắp đến.

Thân xác Đức Giêsu sẽ được vào vinh quang viên mãn

khi thân xác ấy chịu lăng nhục và đóng đinh

vì yêu Cha và yêu con người đến tột cùng.

Chúng ta cũng được biến hình, được bừng sáng,

nếu chúng ta dám yêu, dám từ bỏ cái tôi ích kỷ,

để cái tôi đích thực được lộ ra, trong ngần.

Chúng ta cần có lần lên núi cao, thanh vắng,

để nhìn thấy khuôn mặt ngời sáng của Đức Giêsu,

nhờ đó chúng ta dễ đón nhận khuôn mặt bình thường của Ngài khi xuống núi,

và khuôn mặt khổ đau của Ngài trên thập tự.

Thế giới hôm nay không thấy Chúa biến hình sáng láng,

nhưng họ có thể cảm nghiệm được phần nào

khi thấy các Kitô hữu có khuôn mặt vui tươi,

chan chứa niềm tin, tình thương và hy vọng.

Sám hối là đổi tâm hồn, đổi khuôn mặt

để chính tôi và cả Hội Thánh mang một khuôn mặt mới.

Gợi Ý Chia Sẻ

Bạn nghĩ gì về khuôn mặt của bạn, đâu là những điểm sáng và điểm tối? Bạn có dám xin một người khác góp ý về những điểm bạn chưa rõ về bạn không?

Bạn nghĩ gì về khuôn mặt giáo xứ của bạn, nhóm của bạn, gia đình của bạn? Trong mùa chay này, bạn có thể làm gì để khuôn mặt ấy ngời sáng hơn?

Cầu Nguyện

Lạy Chúa Giêsu, xin biến đổi con,

xin biến đổi con từ từ qua cầu nguyện.

Mỗi lần con thấy Chúa, xin biến đổi ánh mắt con.

Mỗi lần con rước Chúa, xin biến đổi môi miệng con.

Mỗi lần con nghe lời Chúa, xin biến đổi tai con.

Xin làm cho khuôn mặt con rạng ngời hơn

sau mỗi lần gặp Chúa.

Ước chi mọi người thấy nét tươi tắn của Ch

trong nụ cười của con,

thấy sự dịu dàng của Chúa trong lời nói của con.

Thế giới hôm nay không cần

những Kitô hữu có bộ mặt chán nản và thất vọng.

Xin cho con biết nhẫn nại và can đảm

cùng đi với Chúa và với tha nhân

trên những nẻo đường gập ghềnh. Amen.

2.  Con yêu dấu của Ta–Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu

Khi đến miền Xêdarê Philípphê, Đức Giêsu đã nói riêng với các môn đệ

về những gì đang chờ đợi Ngài ở Giêrusalem (Mt 16,21).

Ngài sẽ phải chịu nhiều đau khổ, sẽ bị giết, rồi được trỗi dậy.

Lời Ngài nói làm các ông sững sờ, và Phêrô vội vã can ngăn.

Nhưng Đức Giêsu còn đi xa hơn khi nói về thân phận các môn đệ.

Nếu họ muốn đi theo Thầy, làm môn đệ của Thầy,

họ cũng phải chịu chung số phận với Thầy,

chấp nhận mất cả mạng sống mình vì Thầy (Mt 16,24-26).

Chắc hẳn sau cuộc nói chuyện này, bầu khí khá buồn và căng thẳng.

Bóng tối của cái chết làm mọi sự trở nên nặng nề.

Sáu ngày sau, Đức Giêsu dẫn ba môn đệ thân tín lên ngọn núi cao.

Đó là các ông Phêrô, Giacôbê và Gioan (Mt 17,1).

Chính ở đây các ông đã có một kinh nghiệm không thể nào quên.

Bao năm sau, Phêrô vẫn nhớ như in điều ông đã thấy:

“chúng tôi đã được chứng kiến vẻ uy phong lẫm liệt của Người.”

Và ông cũng không thể quên điều ông đã nghe:

“‘Đây là Con của Ta, người Con Ta yêu dấu, Ta hết lòng quý mến.’

Tiếng đó, chính chúng tôi đã nghe thấy từ trời phán ra,

khi chúng tôi ở với Người trên núi thánh” (2 Pr 1,16-18).

Kinh nghiệm này đã xóa đi phần nào nỗi buồn phiền lo âu,

và đem lại sự ủi an nâng đỡ cho các môn đệ.

Sau biến cố này, các ông hiểu Thầy mình là ai.

Chính Thiên Chúa chứng nhận Thầy là Người Con yêu dấu,

dù Người Con ấy sắp chịu chết như Người Tôi Trung đau khổ (Is 42,1).

Khi thấy Thầy Giêsu chói lòa rực rỡ, nơi khuôn mặt và nơi y phục,

thấy hai ông Môsê và Êlia hiện ra đàm đạo với Thầy,

Phêrô quá đỗi hạnh phúc, chỉ muốn ở lại mãi trên ngọn núi này.

Ông quên rằng cuộc đời Thầy Giêsu gắn liền với những ngọn núi.

Thầy đã ở trên núi để chịu quỷ cám dỗ, đã giảng Bài Giảng trên núi đầu tiên.

Núi là nơi Thầy cầu nguyện và chữa bệnh cho đám đông (Mt 14,23; 15,29).

Hôm nay, Thầy được biến đổi hình dạng trên ngọn núi này,

Nhưng Thầy còn phải lên núi Ô-liu để làm chọn lựa cuối (Mt 26,36-46),

còn phải lên núi Sọ để hiến mạng sống mình (Mt 27,33),

để rồi cuối cùng hiện ra như Đấng phục sinh cho môn đệ trên núi (Mt 28,16).

Sau những giây phút ngất ngây của trải nghiệm thiêng liêng,

ba môn đệ sẽ phải xuống núi cùng với Thầy,

để cùng Thầy sẽ trèo lên những ngọn núi khác (Mt 17,9).

Mùa Chay là thời gian ta cùng lên núi với Thầy Giêsu.

Núi cao làm lòng ta thanh thoát nhẹ nhàng.

Nơi đây ta thấy được khuôn mặt bừng sáng rực rỡ của Thầy Giêsu,

nghe được lời Thiên Chúa Cha nhủ bảo,

và cảm được sự hiện diện của Thiên Chúa bao bọc như đám mây.

Hôm nay, Chúa Giêsu đã phục sinh vinh hiển,

nhân tính của Ngài tỏa sáng, vĩnh viễn và trọn vẹn trên thiên quốc.

Chính khi vâng nghe và sống lời của Chúa Giêsu

mà ta được tham dự vào sự biến đổi sáng láng như Ngài.

Đời kitô hữu gồm nhiều cuộc biến hình, bắt đầu từ ngày được rửa tội.

Chúng ta đã được gọi là con yêu dấu, đã được mang tấm áo trắng tinh,

đã được đặt vào tay ngọn nến sáng.

Làm sao để khuôn mặt của tôi dần dần tỏa sáng như khuôn mặt Chúa?

Làm sao để tôi trở nên hình ảnh trung thực của Đấng đã dựng nên tôi?

Cầu nguyện

Lạy Chúa Giêsu, xin biến đổi con,

Xin biến đổi con từ từ qua cầu nguyện.

Mỗi lần con thấy Chúa,

xin biến đổi ánh mắt con.

Mỗi lần con rước Chúa,

xin biến đổi môi miệng con.

Mỗi lần con nghe lời Chúa,

xin biến đổi tai con.

Xin làm cho khuôn mặt con ngời sáng hơn

sau mỗi lần gặp Chúa.

Ước chi mọi người thấy nét tươi tắn của Chúa

trong nụ cười của con,

thấy sự dịu dàng của Chúa,

trong lời nói của con.

Thế giới hôm nay không cần những kitô hữu

có bộ mặt chán nản và thất vọng.

Xin cho con biết nhẫn nại và can đảm

cùng đi với Chúa và với tha nhân

trên những nẻo đường gập ghềnh. Amen.

3.  Mắt đức tin, mắt của trái tim–TGM. Giuse Ngô Quang Kiệt

Có nhiều điều ta nhìn mà không thấy. Ví dụ: tình yêu, tình bạn, tình mẫu tử. Ta chỉ thấy những dấu hiệu của tình yêu như: sự âu yếm, quà tặng, sự quên mình. Còn chính tình yêu thì ta không thấy. Điều chính yếu thì vô hình. Ta chỉ thấy được bằng trái tim.

Có nhiều điều ta chỉ thấy bề mặt mà không thấy bề sâu. Ví dụ như con người. Khi nhìn một người, ta chỉ thấy diện mạo, hình dáng bên ngoài. Ít khi ta thấy được tâm tư tình cảm của người khác, kể cả những người thân yêu sống kề cận bên ta. Linh hồn người ta không ai thấy bao giờ. Vì linh hồn thiêng liêng. Ta chỉ thấy được bằng đức tin.

Chúa Giêsu xuống thế làm người đã trở nên giống như một người phàm. Người che giấu thần tính vinh quang sáng láng trong một thân xác nghèo hèn, bình thường. Không ai nhận ra thần tính của Người. Ngay cả các môn đệ luôn luôn kề cận bên Người.

Hôm nay, khi Chúa tỏ mình ra các ông chới với ngỡ ngàng. Lòng các ông tràn ngập niềm vui khi nhìn thấy vinh quang của Chúa Giêsu. Thần tính vinh quang phát lộ rực sáng. Và nhân tính được tôn vinh. “Diện mạo Chúa Giêsu chói lọi như mặt trời và y phục Người trở nên trắng tinh như ánh sáng”.

Thần tính Chúa Giêsu biểu lộ chứng thực Người là Thiên Chúa ẩn mình. Thì ra manh áo đơn sơ của bác thợ mộc che giấu cả một nguồn ánh sáng chói lọi. Tấm thân dân dã nghèo hèn lại là chiếc bình chứa đựng Ngôi Hai Thiên Chúa cao sang.

Ánh sáng thần tính rọi vào nhân tính đem lại cho ta bao niềm hi vọng. Vì nhân tính của Chúa Giêsu gánh lấy cả nhân loại trên mình, nên ánh sáng thần linh cũng soi rọi cả vào chúng ta, vào thế giới tăm tối của tội lỗi, yếu hèn, vào thân xác rã rời mệt mỏi của ta.

Ánh sáng ấy cho tôi hiểu rằng, Thiên Chúa đang ẩn tàng trong vạn vật. Người ở nơi thâm sâu nhất của hữu thể tôi như thánh Augustinô đã cảm nghiệm: “Người ởi bên trong, còn tôi ở bên ngoài”.

Người ẩn tàng trong mọi quan hệ, trong mọi niềm vui, trong mọi tình bạn, trong mọi tình yêu. Bởi vì hạnh phúc là gì nếu không phải đi tìm cái cốt lõi, là nguồn mạch của hạnh phúc, là chính Thiên Chúa hằng sống.

Ánh sáng ấy ngầm nói với tôi rằng: Vinh quang Thiên Chúa như hạt giống đang vùi chôn trong lòng tất cả mọi anh em sống quanh tôi. Vinh quang ấy đang bị che khuất đàng sau những mái tranh thô sơ, những thân thể gầy guộc, những ánh mắt mệt mỏi lờ đờ.

Nhận thức ấy thôi thúc tôi trở về tìm Chúa trong đáy lòng mình. Càng bóc đi lớp vỏ tội lỗi, dung nhan Thiên Chúa càng hiện rõ. Càng chìm sâu vào nội tâm thinh lặng, tôi càng tới gần Chúa.

Nhận thức ấy giúp tôi kính trọng anh em vì anh em là những cung thánh đền thờ nơi Thiên Chúa ngự trị, là những vườn ươm hạt mầm thần linh, là những bình sành chứa đựng kho tàng cao quý.

Như thế, sống Mùa Chay là thực hiện một hành trình nọi tâm: trở về đáy lòng mình để gặp được Chúa.

Ăn chay là đến với anh em bằng thái độ kính trọng, là bảo vệ hạt mầm thần linh đang đâm chồi nảy lộc trong các tâm hồn.

Chương trình hành động trong Mùa Chay là tiếp tay đem ánh sáng thần linh của Chúa Kitô soi chiếu vào những mảnh đời tăm tối, những thân phận hẩm hiu. Sao cho dung nhan nhân loại chói ngời ánh sáng nhân phẩm, ánh sáng văn hoá, ánh sáng lương tâm và ánh sáng thần linh.

Như thế ta đang công tác vào việc biến hình thế giới. Như thế ta đang bước theo chân Chúa Kitô, đưa nhân loại vào hành trình phục sinh.

Lạy Chúa Kitô, xin ban cho con đức tin mạnh mẽ để con nhìn thấy Chúa trong anh em. Xin ban cho con trái tim bén nhạy để con nhìn thấy những thực tại vô hình. Amen.

Suy niệm: 4 Biến Hình

Chúa Nhật 2 Mùa Chay năm A: Mt 17, 1-9  

Suy niệm

Để bắt đầu thực hiện lời hứa ban cho nhân loại Đấng cứu chuộc sau khi Ađam-Eva sa ngã, Thiên Chúa chọn Abraham để làm thành một dân tộc mới và đưa tới vùng đất hứa. Theo tiếng gọi, ông đã phải từ bỏ tất cả để ra đi. Một cuộc ra đi đầy gian nan khốn khó, đòi ông phải hoàn toàn tin tưởng và phó thác vào Thiên Chúa theo sự chỉ dẫn của Người. Có tất cả mà phải bỏ tất cả. Nhìn bằng cặp mắt loài người, đây là một cuộc phiêu lưu bỏ mồi bắt bóng, nhưng thực ra đó là cuộc hành trình rời bỏ những của cải tạm bợ trước mắt để trở lại vườn diệu quang.

Vừa trước bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu cũng đã tuyên bố: “Ai muốn theo Thầy, hãy từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo”. (Mt 16, 24). Đây là một cuộc hành trình của người môn đệ Chúa. Một cuộc hành trình cũng đầy gian khổ và phiêu lưu như Abraham xưa, nhưng thoáng thấy một chút tương lai sáng lạn, bằng sự biến hình vinh quang của Đức Giêsu để cho những đồ đệ thân tín được chứng kiến trong phút chốc. Các ông đã nhìn thấy“Dung nhan Người chói lọi như mặt trời, và y phục Người trở nên trắng tinh như ánh sáng”.

Việc Đức Giêsu biến hình hay hiển dung, giúp cho chúng ta nhận ra nguồn gốc siêu phàm, và bản tính siêu việt của Con Thiên Chúa làm người. Biến cố này đã làm thay đổi cái nhìn của các môn đệ về con người và cuộc đời của Đức Giêsu, để các ông không chỉ nhìn ở bề mặt mà còn khám phá ra căn tính của Ngài. Vinh quang của Con Thiên Chúa làm người vốn bị che khuất, nay được Chúa Cha hé mở cho các môn đệ, để củng cố đức tin của họ trước biến cố tử nạn của Thầy mình.

Chắc chắn tâm tư của các môn đệ vẫn còn xót xa và hoang mang sau lời quả quyết của Thầy là Ngài phải lên Giêrusalem để chịu nhục hình. Họ thấy tương lai như một bóng đen đang dần dần phủ kín. Nhưng hiện tại, biến cố hiển dung của Thầy là vinh quang. Cảnh tượng này đã làm cho các môn đệ phấn khởi. Họ đã thấy vinh quang bên kia cảnh nhục nhã; khải hoàn bên kia cảnh khổ đau; vương miện bên kia thập giá. Lúc ấy họ chưa thể hiểu hết, nhưng phần nào đã ý thức được rằng, thập giá trước mắt tuy hoàn toàn khổ nhục, nhưng là cuộc hành trình phải vượt qua để đưa tới vinh quang theo như ý Chúa Cha.

Phêrô đã không quên được kỷ niệm đặc biệt này khi ngài viết thư cho các tín hữu: “Chúng tôi đã được thấy tận mắt vẻ uy phong lẫm liệt của Người… Chúng tôi đã nghe thấy tiếng từ trời phán ra khi chúng tôi ở trên núi thánh với Người” (2Pr 1,16-18). Giờ đây ông đã hiểu tất cả và trở nên nhân chứng hào hùng cho một sự sống mới. Không lạ gì mà ông đã hiên ngang chết vì Thầy và như Thầy.   

Lịch sử Giáo hội ghi nhận nhiều cuộc biến hình hay biến đổi: từ say rượu đến say Chúa; từ gái giang hồ thành thánh nhân; từ trai tứ chiến trở nên đấng lập Dòng; từ kẻ khô khan đến người sốt mến; từ người tham lam, hà khắc, trở thành kẻ rộng lượng và khoan nhân… Chẳng ai gặp được Chúa thực sự mà lại không biến hình hay biến đổi.

Gần đèn thì sáng. Tiếp xúc thân mật với Chúa sẽ làm thay đổi tâm hồn ta: tình yêu Chúa xua tan sự thờ ơ nguội lạnh và đốt nóng trái tim ta; cảm nhận sự dịu dàng của Chúa làm ta giảm bớt tính cứng cỏi, hà khắc; khám phá ra sự khiêm hạ của Chúa giúp ta quyết trừ thói kiêu căng; thấy Chúa bao dung khiến ta mở rộng lòng đón nhận tha nhân; kề bên Chúa, ta được thanh luyện khỏi những nhỏ nhen ích kỷ…

Qua biến cố Biến hình, Chúa Cha long trọng giới thiệu Đức Giêsu là con yêu dấu, và kêu gọi ta hãy “nghe lời Người”. Chúng ta thường nghe theo thiên hạ hoặc nghe theo những ham muốn của mình. Chỉ khi nào chúng ta biết lắng nghe Lời Chúa, để cho Lời Chúa hướng dẫn tâm trí chúng ta trong mọi sự, chúng ta mới được biến đổi và phản chiếu ánh quang của Chúa khi đi vào mọi hoạt động của đời thường.

Mùa chay là cơ hội đổi mới đời mình cho Chúa, để Chúa đưa ta vào chương trình tình yêu của Ngài, cho ta được vinh hạnh góp phần với Chúa trong việc đem lại niềm vui cứu độ cho anh chị em mình. Không có sự biến đổi hôm nay thì cũng không có sự biến đổi vào ngày mai.

Đời sống Kitô hữu là một cuộc lên núi và xuống núi với Chúa Giêsu mỗi ngày. Lên núi chính là những giây phút tiếp xúc thân mật với Chúa trong cầu nguyện, tĩnh tâm, thánh lễ… Xuống núi với Chúa là chúng ta đi vào đời thường để xả thân phục vụ gia đình, tha nhân, cách riêng là những người nghèo hèn khốn khổ đang cần đến chúng ta.

Cầu nguyện

Lạy Chúa Giêsu!
Qua sự kiện biến hình trên núi cao,
Chúa hé mở chút vinh quang rực rỡ,
cho thấy ánh sáng Chúa thật vô bờ,
khiến các môn đệ vui mừng hớn hở.

Chúa biến hình trong ánh sáng chói chang,
báo trước ngày phục sinh sẽ huy hoàng,
sau khi trải qua nhục hình và tử nạn,
để ban cho con người sự sống mới.

Tuổi trẻ chúng con thích được chói sáng,
nên hay tô vẽ cho mình ánh hào quang,
bằng hành động và kiểu cách vênh vang,
có khi theo những lối sống nghênh ngang,
hoặc theo đời, theo “mốt”, theo thời trang.

Chúng con thường ảo tưởng nên không biết,
chói sáng đích thực là mình nên giống Chúa,
Đấng hiền lành và khiêm nhượng trong lòng,
Đấng chân thật và thánh thiện vô song.

Chúa mới làm cho đời con chói sáng,
bằng đức tin và tình mến rỡ ràng,
chứ không phải những kiểu sống lang mang,
tìm mọi cách để nổi nang trên “mạng”.

Cho con trở lại với cái tôi sâu thẳm,
cái tôi hiền lành và chân thật dễ thương,
cái tôi bình thường và nhân ái khiêm nhường,
cái tôi đơn sơ và không chút lụy vương,
cái tôi hòa đồng và lan tỏa hiệp thông,
để trao ban cho mọi người niềm vui sống.

Như vậy con mới mong ngày chói sáng,
vì sẽ được gặp gỡ Chúa vinh quang,
trong ánh sáng huy hoàng và vô tận,
với tình yêu và hạnh phúc vô ngần. Amen.

Lm. Thái Nguyên

*Xin bấm vào đọc Kinh Phụng Vụ.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: